Năm 1960, trung tá Phạm Ngọc Hưng là tham mưu phó Sư đoàn 338. Trung đoàn 2 của sư đoàn này đóng quân ở một vùng đất khô cằn thuộc tỉnh Sơn Tây, đồng cỏ nhiều, đất bạc màu, cây rất ít. Mùa hè ở đây nóng như đổ lửa.
Một hôm, Bác Hồ đến thăm Trung đoàn 2. Từ đường quốc lộ vào nơi đóng quân, Bác thấy một số đồng bào đứng dưới gốc cây tránh nắng, mà chiếc nón trên tay vẫn quạt đều. Sau khi đi thăm và nói chuyện với chiến sĩ, cán bộ, Bác hỏi Trung đoàn trưởng:
- Các chú có thể làm một cái ghế băng đặt dưới gốc cây gần đơn vị để đồng bào ngồi nghỉ nắng được không?
- Thưa Bác, được ạ.
Trung đoàn trưởng đáp lời Bác. ít lâu sau, Tỉnh ủy cho biết Bác sẽ đến thăm Tỉnh ủy và Trung đoàn. Vì việc quân bận rộn, Trung đoàn trưởng nhãng quên việc cho làm một chiếc ghế, bây giờ mới nhớ ra lời hứa với Bác. Lập tức, trung đoàn cho đơn vị khẩn trương đóng ghế. Sáng hôm sau, Bác đến. Nhìn thấy cái ghế băng, Bác hỏi:
- Các chú làm xong ghế từ bao giờ?
Trung đoàn trưởng đành nhận lỗi với Bác. Bác nói:
- Như thế là các chú thật thà!
- Trung tá Phạm Ngọc Hưng nay đã là Trung tướng, và câu chuyện cái ghế băng năm ấy là một kỷ niệm của Trung đoàn 2 và của đời anh.
(Trích "Bác Hồ viên ngọc quý của mọi thời đại". Sách hiện đang sẵn sàng phục vụ tại Thư viện tỉnh Đồng Tháp. Phòng đọc: KAVL17.8376, Phòng mượn: MEVV16.5052 - 5053)