Địa chỉ: 05 Phạm Hữu Lầu, Phường 4, Tp Cao Lãnh, Đồng Tháp - Điện thoại: 0277.3871588
Cỡ chữ
► Kho tài liệu sốĐọc sách viết cảm nhậnCảm nhận về tác phẩm “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” (1)

Cảm nhận về tác phẩm “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”

BÀI ĐẠT GIẢI NHÌ (NHÓM 1) CẢM NHẬN VỀ NHỮNG TÁC PHẨM
CỦA NHÀ VĂN NGUYỄN NHẬT ÁNH

(Họ và tên: Lê Thị Thúy Oanh – 9A5 – Trường THCS Nguyễn Chí Thanh)

“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” – tác phẩm khá quen thuộc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh không biết đã bao lần khiến tôi bật cười mỗi khi đọc lại. Tôi cười không chỉ vì cách viết quá dí dỏm, quá duyên dáng, quá trẻ con của tác giả, mà tôi còn cười vì những câu chuyện, những suy nghĩ của những đứa trẻ trong câu chuyện. Những nhân vật chính: Hải cò, Tí Sún, Cu Tủn, Cu Mùi đã có một tuổi thơ thật phong phú, phong phú đến mức mà phát thèm. “Trẻ con thay vì uống nước bằng ly sẽ luôn uống bằng chai, thay vì ăn cơm bằng bát sẽ ăn bằng thau. Trẻ con – đứa nào cũng từng một lần tin vào những kho báu và thử tìm những kho báu: đứa nào chẳng từng có một chú chó để rồi khóc òa khi phải chia tay, đứa nào cũng từng trách móc cha mẹ, từng hẫm hực, khó chịu vì những nguyên tắc “người lớn luôn luôn đúng”.

Bất giác, tôi thấy giật mình trước những ngày còn thơ dại trong cuộc đời. Đã từ rất lâu rồi, tôi không “tua” lại những thước phim của tuổi thơ. Lâu lắm rồi, tôi không tìm lại những kí ức đẹp đẽ của một thuở hồn nhiên trong sáng ấy, lâu lắm rồi tôi không biết mình đã qua những ngày tháng ấy từ lúc nào.

Ngày ấy

Đã không biết bao lần trong mỗi giấc mơ mỗi đêm những kí ức tương lai chập chờn như hiện hữu, như lắng đọng, như chờ đón kí ức của chính tôi.

Ở nơi ấy tôi có một người ông mà sẽ chẳng bao giờ tôi tìm lại được trong cuộc đời thực này, những nhớ nhung của một đứa cháu dành cho ông. Khi ấy tôi không để ý kỹ nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi chắc rằng lúc đó ông tôi đang cười, một nụ cười hiền hòa như một ông tiên bước ra từ truyện cổ tích mang đến những điều tốt đẹp cho tôi.

Ở nơi ấy, tôi có một người mẹ để yêu thương chăm sóc và vỗ về. Giấc mơ trưa của đứa trẻ nhỏ chứa đầy những trìu mến hòa trong lời ru của mẹ, những giấc ngủ mộng mị sẽ không còn đáng sợ nữa bởi con biết con luôn có bàn tay luôn che chở, kề bên con.

Ở miền kí ức ấy, tôi có những đứa bạn cùng trang lứa cùng lớn lên nơi miền quê lam lũ. Kí ức gọi về những khi cả lũ kéo nhau ra bãi đất cạnh nhà mà bắn bi, bản đồ hàng, nhớ những chiều gió lộng cứ loanh quanh chạy ra đồng thả diều. Cánh diều ngày ấy chỉ đơn giản là mấy thanh tre uốn cong, từ giấy tập dán lại, gắn thêm vài sợi dây cước lam màu... ấy vậy mà hấp dẫn đến kì lạ. Rồi những khi giận dỗi mà chia ra làm hai phe, con trai và con gái tha hồ “đả kích”. Để rồi, một tiếng cười một cái nắm tay cũng có thể xoa dịu đi những cuộc cải vã.

Tuổi thơ ai cũng ham chơi ham học, luôn làm những gì mình thích, làm những gì khiến ta thích thú, vui vẻ, vô tình một cách ngây thơ bỏ qua cảm nhận của người lớn. Ngày trước, vì lơ là việc học mà bị điểm kém, khiến cha mẹ buồn lòng, đó mới thấy mình chưa ngoan.

Khi bé, ta tin tưởng và ta sống không hoài nghi. Vì cuộc đời trong đôi mắt trẻ thơ sẽ bắt đầu từ những gam màu rực rỡ. Trẻ con khóc khi chúng buồn, cười khi chúng vui. Những cảm xúc không bị che giấu bởi những chiếc mặt nạ mà khi lớn lên mà ai cũng phải đeo.

Có lẽ, bạn sẽ thấy một phần tuổi thơ của mình trong tuổi thơ của tôi. Có lẽ tuổi thơ của bạn sẽ khác, đẹp hơn và màu nhiệm hơn thế. Nhưng dù là một tuổi thơ như thế nào đi nữa thì tôi tin đó là khoảng thời gian êm đềm, vui vẻ và khó phai mờ. Không lo nghĩ, không tín toán cho những điều sẽ đến là khoảng thời gian của những kỉ niệm ngọt ngào.

Bây giờ

Cuộc sống của những bộn bề học hành và công việc đôi lúc khiến người ta chìm vào một mớ trống rỗng tận sâu trong tâm hồn rồi chẳng biết mình đang cần gì, muốn gì và sẽ phải làm gì. Những lúc ấy lại thêm lắm tiếng cười của bọn trẻ hàng xóm, muốn quay về khoảng đất trống năm nào mà lắng nghe tiếng ve vào buổi trưa hè hay tiếng râm ran mỗi đêm. Nhưng rồi cũng chợt nhận ra mơ là thế, ước là thế nhưng hoài niệm và cảm xúc cuộc sống thực tế thực tại là những biên giới nào có đâu điểm chung.

Có lẽ tuổi thơ là miền đất hứa xa xăm mà tôi đã trót để lại phía sau trong một ngày nắng rực rỡ để háo hức khám phá thế giới của người lớn, để giờ cay đắng nhận ra sẽ không bao giờ có lại được nữa. Có chăng chỉ là hoài niệm, những kí ức ấy được chấp vá bằng những nhiều mảnh và ghép lại tạo nên một bức tranh gọi là “tuổi thơ”. Ừ thì những gì đã qua cũng còn nhớ đó chứ, nhưng cái nhớ ấy đã loang màu thời gian, có bao giờ vẹn nguyện như ban đầu.

Tôi vẫn nhớ hoài một đoạn trong “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn. Giữa cuộc sống hối hả và bận rộn ngày hôm nay, con người vẫn cần lắm những kí ức tuổi thơ để dừng lại, để suy nghĩ và chiêm nghiệm về cuộc đời để thấy tuổi thơ đẹp và rạng rỡ biết chừng nào.

Thư viện tỉnh Đồng Tháp
Địa chỉ: 05 Phạm Hữu Lầu, Phường 4, Tp Cao Lãnh, Đồng Tháp
Điện thoại: 0277.3871588; Email: dongthaplibrary@thuviendongthap.com
Địa chỉ trang tin: http://www.thuviendongthap.vn hoặc http://www.thuviendongthap.com
Trang chủ | Liên hệ
 
Giấy phép số: 03/GP-TTĐT, cấp ngày 08/9/2020 của Sở Thông tin và Truyền thông Đồng Tháp.